Harry Maguire có vẻ như đã hoàn toàn chuộc lỗi ở Manchester United và câu hỏi lúc này là liệu anh có đang mở ra kỷ nguyên mới cho Ruben Amorim?
Sau trận đấu, Ruben Amorim nói về “những câu chuyện” xoay quanh đội bóng của mình – và quả thật, chiến thắng đầu tiên của Manchester United tại Anfield kể từ năm 2016 lại đến trong bối cảnh hỗn loạn đặc trưng của họ.
Maguire là người hùng tại Anfield
Khi Cody Gakpo ghi bàn gỡ hòa, cả sân vận động như bùng nổ. Hàng công Liverpool dâng lên dữ dội, còn United có vẻ đang run rẩy trước nguy cơ sụp đổ thêm một lần nữa. Nhưng thay vì tái diễn cơn ác mộng, Harry Maguire đã viết lại kịch bản, ấn định chiến thắng đáng nhớ – một bàn thắng không chỉ mang ý nghĩa ba điểm, mà còn nhuộm thêm màu sắc khác cho vị thế của Amorim.
Maguire hơn ai hết hiểu cảm giác bị soi mói, bị nghi ngờ về chỗ đứng của mình tại Old Trafford. Hành trình chuộc lỗi của anh vốn đã rõ nét, nhưng đêm nay là một đỉnh cao đặc biệt – mười tháng sau khi anh từng bỏ lỡ cơ hội mười mươi ở chính khán đài Anfield Road End, cú sút có thể đã mang lại chiến thắng cho United mùa trước.
Và giờ đây, hình ảnh Maguire đứng dậy sau pha va chạm mạnh với Hugo Ekitike, rồi chỉ trong vài giây sau đó bật cao đánh đầu đưa bóng vào lưới từ quả tạt của Bruno Fernandes – tất cả như một biểu tượng hoàn hảo cho tinh thần không gục ngã. Amorim bình luận ngắn gọn: “Một tấm gương tuyệt vời cho mọi đứa trẻ – về cách một con người có thể đứng dậy sau những cú ngã trong sự nghiệp”.
Sau bàn thắng, Maguire quỳ gối trượt dài ăn mừng ngay trước mặt các CĐV Liverpool, rồi quay lại chạy về phía khán đài cổ động viên đội khách để tận hưởng khoảnh khắc ấy một mình. “Tôi thậm chí không biết mình đang ở góc nào của sân khi đưa bóng vào lưới, chỉ biết rằng tôi không việt vị”, Maguire kể lại.
“Tôi chỉ đơn giản muốn trượt gối ăn mừng theo kiểu quen thuộc. Đáng lẽ tôi nên chạy tới cảm ơn Bruno vì đường kiến tạo tuyệt vời, nhưng lúc đó mọi thứ diễn ra quá nhanh. Khi quay đi, tôi chỉ nghĩ rằng mình phải ăn mừng cùng các CĐV United. Họ đã luôn ở bên tôi suốt thời gian qua – và đó là khoảnh khắc thật đặc biệt để tôi đền đáp họ”.
Những người hâm mộ theo chân đội bóng trên khán đài hiểu rằng bàn thắng ấy có ý nghĩa vượt xa tỉ số. Khi tiếng còi mãn cuộc vang lên, họ vẫn hát vang tên Amorim suốt năm phút liền. Bài ca từng vang dội suốt mùa trước như biểu tượng của sự kiên định giữa phong độ trồi sụt, nhưng gần đây đã im tiếng tại Grimsby Town và Brentford – nay lại bùng nổ trở lại.

Chiến thắng giàu ý nghĩa
Chiến thắng này, như trận thắng 2-1 trước Manchester City hồi tháng 11 năm ngoái, lại một lần nữa thổi luồng niềm tin mới vào triết lý bóng đá của Amorim. Giống như khi gặp City, Amorim tiếp tục có những quyết định táo bạo – lần này là để Benjamin Sesko và Leny Yoro ngồi ghế dự bị. Khi danh sách đội hình ra, nhiều người đã đặt dấu hỏi.
Nhưng những người thay thế đã chơi xuất sắc. Matheus Cunha, đặc biệt trong hiệp hai, di chuyển linh hoạt, giữ bóng, chuyền bóng hợp lý và thậm chí chơi đủ 90 phút dù vừa trở về sau chuyến du đấu với tuyển Brazil ở Hàn Quốc và Nhật Bản. Còn Maguire – người hùng định đoạt trận đấu.
Vận may cũng góp phần. Maguire lẽ ra đã được thay ra, khi Yoro và Ayden Heaven khởi động suốt 10 phút trước khi Gakpo gỡ hòa. Cả hai đã cởi áo khoác, sẵn sàng vào sân. Nhưng khi Liverpool ghi bàn, Amorim đổi ý, cho Kobbie Mainoo khởi động thay vì Heaven, có vẻ định thay Fernandes – người đang mệt mỏi. Nhưng Fernandes vẫn được giữ lại trên sân – và chính anh là người kiến tạo bàn thứ hai.
Amorim nói: “Đặc biệt trong những thời khắc khó khăn, bạn phải tin vào bản năng của mình – đó là điều quan trọng nhất với một HLV. Đôi khi đặc điểm trận đấu buộc chúng tôi phải thay đổi cách tiếp cận. Với Cunha đá giữa, nếu để Ben đá, những trung vệ kiểu này sẽ dễ kiểm soát tiền đạo của chúng tôi hơn”.
Việc Sesko không ra sân từ đầu khiến United mất đi phương án bóng dài quen thuộc, từng giúp họ thắng Chelsea và Sunderland. Nhưng Amorim đã điều chỉnh: thay vì phất bóng cho Sesko tranh chấp, họ để trung vệ Liverpool đánh đầu ra tuyến hai và kiểm soát từ đó.
Ngay từ pha bóng đầu tiên, United đã thể hiện ý đồ ấy: Bryan Mbeumo chuyền về cho thủ môn Senne Lammens, người này phát bóng dài sang cánh trái cho Diogo Dalot. United đoạt bóng sau tình huống ném biên khi Alexis Mac Allister chuyền lỗi cho Fernandes, và họ lập tức dồn lên phần sân cuối cùng.
Bóng được luân chuyển qua Shaw, Maguire, De Ligt rồi trở lại Lammens – một đường phát bóng dài khác. Van Dijk và Maguire liên tiếp đánh đầu qua lại, cho tới khi Fernandes lấy bóng, tung đường chuyền bổng đẹp mắt cho Amad – người kiến tạo để Mbeumo ghi bàn. Đó không chỉ là pha “tranh chấp bóng hai”, mà gần như là chiến thắng ở “bóng bốn”.

Dấu ấn của Amorim
Theo thống kê của Opta, Lammens có 46 đường chuyền trong trận, 45 trong số đó là bóng dài. Liverpool có tổng cộng 47 đường chuyền dài, và thủ môn Mamardashvili là người dẫn đầu với 9. Lần hiếm hoi Lammens chuyền ngắn – đường chuyền sấm sét 24 mét cho Dalot – cũng mở ra tình huống Fernandes dứt điểm trúng cột dọc, sau chuỗi phối hợp bình tĩnh giữa Shaw, Cunha và Amad.
Đó là hình ảnh của một United thực dụng hơn, biết thích ứng để sống sót và chiến thắng – dấu ấn rõ ràng của Amorim. Ông thừa nhận: “Đây là kiểu trận đấu mà nếu thắng, người ta khen HLV thông minh, còn nếu thua, HLV trở thành vấn đề”. Khi nói về CĐV, Amorim mỉm cười: “Tôi nghĩ điều này không bình thường – quá nhiều thời điểm tồi tệ, vậy mà họ vẫn luôn ủng hộ HLV, trong khi mọi người đều nói rằng tôi sẽ bị sa thải trước Giáng sinh”.
Dù đã có sự hậu thuẫn công khai từ Sir Jim Ratcliffe và hỗ trợ riêng từ Omar Berrada cùng Jason Wilcox, chiến thắng này vẫn là liều thuốc xoa dịu áp lực. Hơn nữa, việc giành trọn ba điểm trong lần đầu trở lại Anfield – nơi nay treo tấm bảng mới ghi nhận Liverpool đạt 20 danh hiệu quốc nội, ngang bằng kỷ lục của United – càng khiến chiến thắng thêm ý nghĩa.
Amorim nói: “Trong từng chi tiết của trận đấu – từ tinh thần cho đến phản ứng khi bị gỡ hòa – chúng tôi đã làm hoàn hảo”. Khi được hỏi liệu mục tiêu có phải là top 4 và Champions League, ông chỉ cười: “Tôi muốn các anh cứ tiếp tục theo đuổi câu chuyện của mình, nên tôi sẽ không đặt mục tiêu cao hơn đâu”.
Đây là lần đầu Amorim có hai chiến thắng liên tiếp tại Premier League. Và Maguire, người hùng phút 84, cũng giữ thái độ điềm tĩnh: “Có lẽ tuần này mọi người sẽ ca ngợi chúng tôi – về tinh thần chiến đấu, về sự kiên cường. Nhưng nếu tuần sau chúng tôi không chơi tốt trước Brighton, tất cả lại trở về như cũ thôi. Điều quan trọng là phải duy trì được đà này”.
Một đêm trọn vẹn cho United, cho Amorim – và trên hết, cho Harry Maguire, người đã bước ra khỏi bóng tối bằng chính cú đánh đầu khiến Anfield câm lặng.
=>Xem thêm:
Nguồn: Bongdalu






