Ngăn chặn Erling Haaland, nghĩa là ngăn chặn Manchester City — ít nhất là vào lúc này. Nhưng liệu điều đó có khiến họ đánh mất danh hiệu Premier League?
Người ta nói Premier League đã thay đổi. Họ bảo rằng mùa này giải đấu chẳng còn giống như trước nữa. Những cú ném biên xa, những pha bóng cố định, thứ bóng đá gai góc kiểu cũ… “tinh tế” giờ lỗi mốt, thời đại của những “Barclaysmen” cứng rắn đã trở lại.
Chỉ có điều, dường như ở Villa Park, chẳng ai nhận được thông điệp đó. Chiến thắng 1-0 của Aston Villa trước Manchester City mang đậm hơi thở bóng đá hiện đại: John McGinn chơi như một bậc thầy trong việc bóp nghẹt tuyến giữa của City, Unai Emery tiếp tục chứng minh khả năng đánh bại Pep Guardiola, còn City thì miệt mài chuyền ngắn, giãn biên, vẽ nên nửa vòng tròn vô hại quanh hàng thủ thép của Villa.
Bằng chứng từ những tuần trước đã quá rõ: muốn ngăn City, chỉ cần ngăn Haaland. Và trận đấu này lại một lần nữa xác nhận điều đó. City kiểm soát bóng nhiều, ép sân mạnh, nhưng mọi thứ cứ trôi qua như thể họ đang chơi với một bức tường vô hình.
Khi “bàn mở tỷ số” định đoạt trận đấu
Trong cuộc đối đầu giữa hai phong cách trái ngược, bàn thắng đầu tiên luôn mang ý nghĩa quyết định. Villa có được nó – từ một tình huống đá phạt cố định được dàn xếp khôn khéo, trong khi hàng thủ City mơ màng. Từ đó, trận đấu biến thành trò rượt đuổi giữa mèo và chuột – và lần này, chuột thắng.
Chuỗi phong độ ấn tượng của City – 13 điểm trên 15 trận gần nhất – bỗng chốc bị chặn đứng. Đó đã là trận thua thứ ba ở Premier League, chỉ sau chín vòng đấu. Nếu cứ tiếp tục theo đà này, họ sẽ kết thúc mùa giải với… 12 thất bại – một con số khó tưởng tượng đối với đội từng thống trị tuyệt đối.

Không phải ngẫu nhiên khi bàn thắng của Matty Cash là lần đầu tiên City bị dẫn trước tại giải kể từ trận gặp Brighton hồi tháng Tám – và trùng hợp thay, cũng là lần đầu tiên họ thua kể từ thất bại 1-2 hôm đó.
Thực tế, mọi chuyện khá đơn giản. Khi Villa dẫn bàn, họ lùi về, xếp thành khối áo rượu chát – xanh dương kín đặc trước vòng cấm, buộc City phải dạt biên. Savinho, Phil Foden rồi sau đó là Jeremy Doku liên tục thử những pha phối hợp nhỏ, đột phá biên, căng ngang và căt ngược, nhưng tất cả chỉ dừng lại ở “thử”.
Từ đó, hai câu hỏi lớn được đặt ra: Trong một Premier League mà mọi chi tiết nhỏ đều được tận dụng triệt để, Manchester City còn lợi thế nào? Và liệu đội bóng của Guardiola còn đủ bản lĩnh để đua vô địch? Nếu chỉ nhìn vào trận đấu này, câu trả lời không khó.
City không chơi bóng dài, không ném biên chiến thuật, không vội vã. Guardiola có lẽ thà đẩy Donnarumma lên đá tiền đạo (nếu có) còn hơn dùng chiêu ném biên kiểu Stoke City. Khi được phép vận hành đúng nhịp, City vẫn cuốn hút như cũ. Nhưng gặp phải một hàng thủ có tổ chức và máu lửa, họ bỗng trở nên… dễ đoán đến đau lòng.
Thống kê không nói dối
Trận đấu khô khan đến mức, sau 70 phút, tổng chỉ số bàn thắng kỳ vọng (xG) của cả hai đội mới đạt… 0,85. Không bất ngờ, không đột biến, ngoại trừ Doku – người được tung vào muộn màng nhưng ít nhất cũng mang lại chút sinh khí.
City cầm bóng 53%, tung ra 18 cú sút so với 9 của Villa, xG 1,18 so với 0,81 – và sở hữu dàn dự bị thừa mứa tài năng (Doku, Omar Marmoush, Rayan Cherki, Nico González). Thế nhưng, Emiliano Martínez gần như chẳng phải làm việc vất vả.
Còn Haaland – ngôi sao được kỳ vọng phá vỡ bế tắc – lại mờ nhạt. Anh có hai cơ hội đáng kể: một pha đối mặt sau đường chuyền của Bernardo Silva, và một cú đánh đầu cuối trận. Cả hai đều bị Martinez bắt gọn. Sau bàn thua, khoảng trống dành cho Haaland gần như biến mất, trong khi những người xung quanh anh không ai đủ sức gánh vác.

Guardiola thừa nhận: “Chỉ là khâu dứt điểm thôi. Chúng tôi chỉ cần đưa bóng vào lưới”. Nhưng nhận xét đó bỏ qua một thực tế khác: City thiếu sáng tạo, thiếu đột biến và thiếu cảm hứng. Guardiola nói thêm: “Chúng tôi đã chơi rất tốt. Hiệp hai chúng tôi điều chỉnh, kiểm soát tốt hơn ở giữa sân. Gặp một đội mạnh như Villa, 16 cú sút (sic) cũng không tệ. Chúng tôi chỉ thiếu chút chính xác ở pha xử lý cuối cùng – sút tốt hơn, tạt tốt hơn”.
Với Guardiola, vấn đề chỉ nằm ở khâu thực thi, không phải ý tưởng chiến thuật. Nhưng nhìn toàn cục, đây là kiểu trận đấu mà Arsenal – với hàng thủ vững như thép và khả năng “quái” vừa đủ – có thể đã thắng 1-0. Và nếu hỏi liệu các ứng viên khác như Liverpool hay Chelsea có thể làm tốt hơn không? Có lẽ cũng không – ít nhất là trong phong độ hiện tại.
Khi được hỏi về cơ hội vô địch, Guardiola nói: “Premier League này dài lắm, rất dài. Chúng tôi đang cố cải thiện từng chút để bám sát. Tôi không nghĩ nhiều về chuyện tháng 10 hay 11 sẽ ảnh hưởng thế nào tới cuộc đua”. Dẫu vậy, câu hỏi lớn vẫn treo lơ lửng: City còn đủ biến hóa và bản lĩnh để theo kịp Arsenal trong một Premier League đã thay đổi? Nhìn từ Villa Park, câu trả lời là không. Bởi khi Haaland không ghi bàn, Manchester City bỗng chốc trở lại thành… một đội bóng rất đỗi bình thường.
=>Xem thêm:







