Có những mùa hè khắc sâu vào lịch sử bóng đá Nam Mỹ, không chỉ vì chiếc cúp vô địch, mà vì sự xuất hiện của một con người vượt khỏi giới hạn bình thường. Copa America 2004 là một trong những mùa hè như thế – nơi Adriano Leite Ribeiro, “Hoàng đế” của Brazil, khiến cả châu lục khuất phục bằng thứ bóng đá bạo liệt, hoang dại và đẹp đẽ đến tàn nhẫn.
Từ “đội Brazil hạng B” đến cơn bão mang tên Adriano
Trước khi giải khởi tranh tại Peru, chẳng ai nghĩ Brazil có thể tiến xa. HLV Carlos Alberto Parreira đã cho những ngôi sao lớn nhất – Ronaldo, Ronaldinho, Cafu, Roberto Carlos – nghỉ ngơi. Đội hình đến Copa America khi đó bị xem như “Brazil hạng B”: một tập thể thử nghiệm, nhiều gương mặt trẻ, và gần như không có kỳ vọng.
Nhưng chính trong hoàn cảnh ấy, một cơn bão mang tên Adriano đã nổi lên. Khi ấy, anh mới 22 tuổi, vừa trở lại Inter Milan sau thời gian phiêu bạt ở Fiorentina và Parma. Cao 1m89, cơ bắp, mạnh mẽ, nhưng không thô ráp – Adriano là mẫu tiền đạo lai giữa Ronaldo và Batistuta: có tốc độ, có sức mạnh và một cú sút chân trái như búa giáng.

Copa America 2004 trở thành sân khấu để anh chứng minh mình không phải “phiên bản lỗi” của Ronaldo, mà là một “Người ngoài hành tinh” kiểu khác – mạnh mẽ hơn, bản năng hơn, và đôi khi… dữ dội đến mức không thể kiểm soát.
Sau trận mở màn tẻ nhạt, Adriano bắt đầu “bật chế độ quái thú”. Anh lập hat-trick vào lưới Costa Rica, mỗi bàn thắng là một màn phô diễn khác nhau của quyền lực: sút xa, đánh đầu, càn lướt. Ở tứ kết, anh tiếp tục gieo ác mộng cho Mexico với một cú đúp và một pha kiến tạo.
Bán kết gặp Uruguay, đối thủ lì lợm và giàu kinh nghiệm, Brazil bị dẫn trước. Nhưng Adriano lại cứu rỗi họ – bàn gỡ hòa của anh đưa trận đấu vào loạt luân lưu, và chính anh mở màn cho chiến thắng. Sau trận đấu, tờ O Globo viết: “Nếu Brazil là một đội bóng tầm thường, thì Adriano chính là vị vua của những kẻ tầm thường ấy.”
Ngày 25/7/2004, chung kết giữa Brazil và Argentina là cuộc đối đầu kinh điển đúng nghĩa. Argentina của Zanetti, Lucho González, D’Alessandro và Tévez vượt trội hoàn toàn. Họ dẫn 2-1 đến tận phút bù giờ. Mọi thứ dường như đã an bài – cho đến khi Adriano xuất hiện.
Phút 93, bóng bật ra sau một pha lộn xộn. Giữa vòng vây áo sọc xanh trắng, Adriano đón bóng, xoay người, tung cú volley chân trái khủng khiếp. Bóng găm thẳng vào lưới. 2-2. Một cú sút không chỉ cứu sống Brazil, mà còn đánh sập ý chí Argentina.
Trên khán đài, Zanetti chỉ biết quỳ gối, còn HLV Bielsa lặng người. Brazil thắng trong loạt luân lưu, Adriano đá quả đầu tiên thành công. Anh kết thúc giải đấu với 7 bàn thắng, giành cả Vua phá lưới lẫn Cầu thủ xuất sắc nhất. “Chúng tôi không thể giải thích điều gì đã sai,” Zanetti thừa nhận. Nhưng thực ra, chẳng có gì sai cả – chỉ là họ đã gặp một Adriano ở trạng thái thần thánh.

Ngai vàng rực rỡ và sự sụp đổ âm thầm
Với nhiều người, mùa hè 2004 là khởi đầu cho một triều đại mới. Sau Ronaldo “béo”, Brazil dường như đã có một người kế thừa xứng đáng. Ở tuổi 22, Adriano có mọi thứ: sức mạnh, kỹ thuật, tầm ảnh hưởng, và sự kính nể từ cả Nam Mỹ. Inter Milan mừng rỡ, người hâm mộ Brazil tin rằng World Cup 2006 sẽ là của “Hoàng đế”.
Nhưng chỉ vài ngày sau khi nâng cúp, Adriano nhận cuộc điện thoại định mệnh: cha anh – ông Almir – qua đời ở tuổi 45. Người đàn ông từng dắt anh đi tập, luôn đứng sau khán đài cổ vũ, đột ngột ra đi. Với Adriano, đó là sự sụp đổ của thế giới riêng. “Từ ngày đó, tôi mất cảm hứng với bóng đá,” anh nói.
Từ đó, “Hoàng đế” bắt đầu trượt dài. Anh uống rượu nhiều hơn, vắng mặt trong các buổi tập, tăng cân, và dần đánh mất sự tập trung. Inter vẫn cố cứu vãn, Brazil vẫn trao cơ hội, nhưng Adriano không còn là chính mình. “Tôi đã cố gắng, nhưng nỗi đau không rời bỏ tôi,” anh thừa nhận trong một buổi phỏng vấn sau này.
Câu chuyện của Adriano không chỉ là bi kịch của một cầu thủ tài năng, mà còn là tấm gương phản chiếu mặt tối của vinh quang. Một bàn thắng phút 93 đã đưa anh lên đỉnh thế giới, nhưng cũng là khoảnh khắc cuối cùng anh thực sự tự do. Càng nổi tiếng, áp lực càng lớn. Và khi mất đi điểm tựa tinh thần duy nhất, đỉnh cao ấy nhanh chóng trở thành vực sâu.
Bóng đá Nam Mỹ từng chứng kiến nhiều thiên tài ngã gục – từ Garrincha đến Ronaldinho – nhưng Adriano đặc biệt hơn ở chỗ: anh không gục ngã vì tiệc tùng hay sự phù phiếm, mà vì trái tim tan vỡ. Anh không chạy trốn cuộc đời, mà bị nó nhấn chìm.
Hai thập kỷ đã trôi qua, nhưng ký ức về Copa America 2004 vẫn sống mãi. Không chỉ vì chức vô địch, mà vì một con người đã thống trị cả châu lục chỉ bằng sức mạnh của niềm tin và bản năng. Ở tuổi 22, Adriano khiến cả Argentina khuất phục; ở tuổi 23, anh khiến cả thế giới tiếc nuối.
Ngày nay, khi nhắc đến anh, người ta thường nói về “bi kịch”, “trầm cảm”, hay “rượu”. Nhưng có lẽ công bằng hơn, nên nhớ đến một cầu thủ từng làm cho bóng đá trở nên nguyên thủy và thuần khiết nhất – nơi sức mạnh, cảm xúc và đau thương hòa làm một.
Bởi trong thế giới nơi danh vọng dễ dàng thay đổi, Adriano đã từng chạm vào điều mà nhiều ngôi sao chỉ dám mơ: trở thành nỗi ám ảnh của cả một châu lục – dù chỉ trong một mùa hè ngắn ngủi.
Copa America 2004 không chỉ là giải đấu của Brazil, mà là câu chuyện về một “Hoàng đế” từng khiến cả Nam Mỹ phải quỳ gối, trước khi chính anh gục ngã trong bóng tối của vinh quang. Và có lẽ, chính điều đó mới làm cho Adriano – dẫu không trọn vẹn – trở thành một huyền thoại không thể bị lãng quên.
Nguồn tin: Bongdalu









