Có những thời khắc mà bóng đá vượt lên trên giới hạn của một môn thể thao – đó là khi một cá nhân, bằng sự táo bạo và thiên bẩm, thắp sáng cả giải đấu chỉ trong một đêm.
Mùa hè năm 2004, trên đất Bồ Đào Nha, cả châu Âu đã chứng kiến một hiện tượng như thế. Một cậu bé 18 tuổi đến từ Liverpool, với vóc dáng vạm vỡ và ánh mắt rực lửa, đã biến sân cỏ Lisbon thành nơi định danh tên tuổi mình: Wayne Rooney.
Khi chàng trai 18 tuổi bước ra ánh sáng
EURO 2004 là giải đấu mà tuyển Anh mang đến một đội hình trong mơ. Beckham, Scholes, Gerrard, Lampard – bốn cái tên làm nên “thế hệ vàng” được kỳ vọng sẽ đưa bóng đá Anh thoát khỏi cái bóng ám ảnh của quá khứ. Nhưng giữa dàn sao lấp lánh ấy, người khiến cả thế giới dõi theo lại là chàng trai nhỏ con mang áo số 9, đến từ Everton.
Rooney khi đó chỉ mới 18 tuổi, vừa trải qua mùa giải đầu tiên bùng nổ ở Premier League. Anh không sở hữu vẻ ngoài điển trai, không có phong thái lịch lãm kiểu Beckham, càng không phải mẫu cầu thủ mảnh mai như Michael Owen. Nhưng bù lại, ở Rooney có thứ năng lượng nguyên sơ, một sức mạnh bản năng và tinh thần bất khuất – điều mà bóng đá Anh luôn tôn thờ.

Đêm ngày 21/6/2004, tại Estádio da Luz, Anh buộc phải thắng Croatia để giành vé vào tứ kết. Áp lực nặng như chì đè lên đôi chân của những ngôi sao “tam sư”. Và khi Niko Kovač ghi bàn mở tỷ số cho Croatia chỉ sau 5 phút, bầu không khí lo âu bao trùm cả khán đài. Nhưng không ai ngờ rằng, chỉ vài phút sau, một “cơn cuồng phong tuổi 18” sẽ cuốn phăng tất cả.
Sau bàn gỡ hòa của Scholes, phút bù giờ hiệp một, Rooney nhận bóng ngoài vòng cấm. Không cần lấy đà nhiều, anh tung cú sút sấm sét, bóng đi như tên bắn, găm thẳng vào góc chết khung thành Croatia. Thủ môn Tomislav Butina chỉ kịp đưa mắt nhìn. Khoảnh khắc ấy, Rooney không chỉ ghi bàn, anh tuyên bố sự ra đời của một huyền thoại.
Toàn sân nổ tung. Beckham lao đến ôm lấy cậu em trai non trẻ, Gerrard giơ cao nắm đấm, còn khán đài đỏ rực cờ St. George rung chuyển trong niềm phấn khích. Đó là cú sút mang theo cả sự ngạo nghễ của tuổi trẻ và khát khao được công nhận.
Nhưng Rooney chưa dừng lại. Phút 68, từ một pha phản công nhanh, anh băng lên từ giữa sân, vượt qua hai hậu vệ Croatia như thể họ chỉ là những cọc tiêu tập luyện. Đối mặt với thủ môn, Rooney lạnh lùng đặt lòng nhẹ như không – bóng từ từ lăn vào lưới trong tiếng hò reo chấn động. Một bàn thắng hoàn hảo: đơn giản, chính xác, bản năng.
Cậu thiếu niên ấy dang rộng đôi tay, nụ cười rạng rỡ dưới ánh đèn Lisbon. Đó không chỉ là niềm vui của bàn thắng, mà là sự khẳng định quyền năng của tuổi trẻ. Đêm hôm đó, Rooney khiến cả châu Âu phải ngước nhìn – một cầu thủ tuổi teen đang biến trận cầu đỉnh cao thành sân khấu của riêng mình.

Tiếng gầm của sư tử trẻ
Khi Lampard ghi bàn ấn định tỷ số 4-2, mọi ống kính vẫn hướng về Rooney. Hai bàn thắng, hàng loạt pha đi bóng mạnh mẽ, tinh thần không biết sợ hãi – anh là hiện thân của thứ bóng đá Anh thuần khiết: tốc độ, va chạm, và cháy bỏng đam mê.
HLV Sven-Göran Eriksson sau này phải thừa nhận: “Tôi chưa từng thấy ai có tầm ảnh hưởng lớn như vậy tại một giải đấu, kể từ sau Pelé năm 1958.” So sánh ấy không hề cường điệu. Rooney ở EURO 2004 là hiện thân của một cơn gió mới – trẻ trung, ngỗ ngược, nhưng cuốn hút đến mãnh liệt.
Tiếc rằng, chấn thương bàn chân ở tứ kết trước Bồ Đào Nha đã chặn đứng hành trình của Rooney và tuyển Anh. Khi anh rời sân trong nước mắt, cả đất nước Anh cũng chết lặng. Họ biết, giấc mơ vô địch đã tan theo từng bước đi khập khiễng của cậu bé 18 tuổi ấy.
Nhưng đôi khi, bóng đá không đo bằng danh hiệu, mà bằng ký ức. Và ký ức ở Lisbon năm đó là bất tử. Trong suốt hơn 20 năm sự nghiệp sau này, Rooney đã ghi hơn 300 bàn, trở thành chân sút vĩ đại nhất lịch sử Manchester United và đội tuyển Anh. Thế nhưng, với nhiều người, Rooney đẹp nhất vẫn là chàng trai tuổi 18 ở EURO 2004 – hoang dại, bản năng và không biết sợ.
Khoảnh khắc anh sút tung lưới Croatia, dang tay ăn mừng dưới ánh đèn Estádio da Luz, chính là hình ảnh biểu tượng của tuổi trẻ không giới hạn. Đó là khi bóng đá trở lại với thứ cảm xúc nguyên thủy nhất – niềm vui được ra sân, được chiến đấu và sống hết mình.
Hai mươi năm đã trôi qua, người ta vẫn nhắc lại cái tên ấy với sự tôn trọng xen lẫn hoài niệm: Wayne Rooney – cơn cuồng phong tuổi 18. Anh không chỉ ghi bàn, anh đã truyền cảm hứng, khiến cả một thế hệ tin rằng: chỉ cần đủ khát khao, tuổi trẻ có thể thách thức cả thế giới.
=>Xem thêm:
Nguồn tin: Bongdalu









