Có những buổi chiều trên sân bóng mà thời gian dường như không trôi theo nhịp kim giây của đồng hồ, mà theo nhịp đập của những trái tim dồn dập. Ngày 19/1/2019, trong cơn mưa xám đục phủ xuống Molineux, Diogo Jota đã biến 90 phút Premier League thành một bản giao hưởng hỗn loạn, khốc liệt nhưng lộng lẫy – thứ bóng đá khiến người ta nhớ cả đời.
Cơn mưa mở màn cho một cuộc điên loạn
Molineux chiều hôm ấy chẳng có thứ gì dễ chịu: gió lạnh quất vào da thịt, mưa bụi giăng như tấm rèm xám lơ lửng trên bầu trời Midlands. Nhưng trong khung cảnh u tối ấy, Wolverhampton lại bước ra sân với tâm thế của một đội bóng đang viết tiếp câu chuyện cổ tích đầu tiên của họ khi trở lại Premier League. Đối thủ, Leicester City – một nhà cựu vô địch, lầm lì, gai góc và luôn biết cách khiến mọi trận đấu trở nên khó đoán.
Giữa không gian ấy, Diogo Jota xuất hiện như một điểm sáng lạ. Không phải mẫu cầu thủ hoa lệ, càng không phải ngôi sao ưa phô trương, Jota mang dáng dấp của một thợ săn: lầm lũi, sắc lạnh, và luôn chờ khoảnh khắc tung cú đánh trí mạng. Một con sói nhỏ len lỏi trong “hang sói” – nhưng là con sói nguy hiểm nhất.

Chỉ bốn phút sau tiếng còi khai cuộc, Jota đặt dấu ấn đầu tiên. Nhận đường vẩy bóng mềm mại như lụa của João Moutinho, anh băng vào khoảng trống, dứt điểm nhanh đến mức thủ thành Kasper Schmeichel chưa kịp phản ứng. Bàn thắng mở màn khiến cầu trường như nổ tung, và sự phấn khích còn chưa kịp lắng xuống thì Ryan Bennett đánh đầu nhân đôi cách biệt ở phút 12.
Từ 0 đến 2-0 chỉ trong nháy mắt. Tưởng như Wolves sẽ có một buổi chiều nhàn nhã, nhưng bóng đá không bao giờ đơn giản như thế.
Leicester phản công bằng sự lỳ lợm thường thấy. Họ kiểm soát lại thế trận, và chỉ hai phút sau hiệp hai, cú sút căng như điện xẹt của Demarai Gray đã phá tan bầu không khí hân hoan ở Molineux. Chỉ vài phút sau, bi kịch ập đến khi đội trưởng Conor Coady vô tình phản lưới nhà, đưa trận đấu trở lại vạch xuất phát. 2-2 – hai bàn dẫn trước biến mất như chưa từng tồn tại.
Cả Molineux đông cứng. Một nỗi chán chường lan từ khán đài xuống mặt sân.
Nhưng những trận đấu lớn luôn cần những nhân vật đặc biệt. Và Jota chọn đúng thời điểm để tạo nên khoảnh khắc thứ hai của anh. Phút 64, Ruben Neves, với tư duy mang dấu ấn của một nhạc trưởng cổ điển, tung ra đường chuyền dài gần 50 mét – chính xác, sắc lẹm, đẹp đến mức người ta phải xem lại nhiều lần để tin rằng nó là thật.
Bóng rơi vào đúng bước chạy của Jota. Anh chỉnh bóng bằng ngực, xử lý như một nghệ sĩ, trước khi xé toạc lưới Leicester bằng cú sút chân trái quyết đoán. 3-2. Tiếng gầm từ khán đài như muốn nâng bổng anh lên.
Nhưng kịch bản của ngày hôm ấy không dành cho những trái tim yếu đuối. Leicester vẫn lì lợm bám đuổi, và Wes Morgan – gương mặt biểu tượng của mùa giải kỳ diệu 2016 – đệm bóng san bằng 3-3 ở phút 87. Nuno Espírito Santo đứng ôm đầu, còn người hâm mộ Wolves chìm vào nỗi thất vọng không lời.

Phút bù giờ – khi định mệnh chọn người hùng
Phút 90+2. Trận đấu tưởng như sẽ kết thúc trong tiếc nuối thì Neves lại xuất hiện đúng lúc, đoạt bóng ở giữa sân. Jiménez nhận bóng, tăng tốc khiến hậu vệ Leicester cuống cuồng lùi lại. Và Jota, như một mũi tên vàng-đen, lao song song đầy chắc chắn.
Đường chuyền tới. Và cú xoạc bóng của Jota – vừa mạnh mẽ vừa tinh tế – đẩy quả bóng chậm rãi trôi qua tay Schmeichel. Khi bóng chạm lưới ở phút 90+3, Molineux nổ tung.
Jota cởi áo, trượt dài, gầm lên như con sói đầu đàn tuyên bố chiến thắng sau cuộc săn điên rồ. Nuno không giữ nổi sự điềm tĩnh nổi tiếng của ông. Ông chạy thẳng vào sân, vượt qua cả nhân viên an ninh, ôm lấy Jota trong khoảnh khắc đẹp như một bức tranh.
Wolves thắng 4-3. Một chiến thắng không chỉ bằng bàn thắng, mà bằng cảm xúc, bằng ý chí, bằng thứ bóng đá khiến người ta mê mẩn.
Nhìn lại, trận đấu ấy không chỉ tạo ra cái tênJota, mà còn định hình một Wolves đầy cá tính dưới thời Nuno. Nó là bản ngọc phác họa những gì người hâm mộ yêu ở đội bóng này: chiến đấu đến phút cuối, sẵn sàng chết trên sân thay vì buông xuôi, và luôn có những khoảnh khắc vượt ngoài khuôn khổ logic.
Về phần Jota, đó là trận đấu thay đổi sự nghiệp anh. Từ “cầu thủ tiềm năng”, anh trở thành “kẻ săn bàn của những trận lớn”, để rồi đặt chân vào Liverpool trong một thương vụ lớn sau đó.
Nhiều thứ đã thay đổi. Nuno đã rời đi. Wolves không còn giữ được dáng dấp mạnh mẽ như xưa. Và Jota, trong phiên bản bài viết gốc, đã ra đi mãi mãi sau một tai nạn Song dù thực tế ra sao, ký ức về buổi chiều huyền thoại ấy vẫn còn nguyên vẹn.
Có những trận đấu trở thành điểm nhấn của một mùa giải. Nhưng cũng có những trận vượt lên thời gian để trở thành một phần linh hồn của CLB.
Và với Wolves, với Premier League, với tất cả những ai yêu cái đẹp của bóng đá, ngày mưa vàng ở Molineux ấy – và tiếng tru cuối cùng của Diogo Jota – là một ký ức không bao giờ phai.
Nguồn tin: Bongdalu








