Sau thất bại 0-1 trước Chelsea hôm 2/11, sân vận động Tottenham Hotspur không chỉ vang lên tiếng la ó, mà còn dậy sóng bởi một khoảnh khắc tưởng chừng nhỏ nhặt: hai cầu thủ Djed Spence và Micky van de Ven lẳng lặng rời sân, phớt lờ lời kêu gọi của HLV Thomas Frank để quay lại vỗ tay tri ân người hâm mộ.
Một hành động đơn giản – hoặc chính xác hơn, sự từ chối hành động – lại mở ra một cuộc tranh luận lớn hơn: liệu việc vỗ tay cảm ơn khán giả là nghĩa vụ, hay là một biểu hiện của lòng chân thành?
Khi “vỗ tay” trở thành nghi thức
Bóng đá từ lâu đã xây dựng nên vô số “luật bất thành văn”, và một trong số đó chính là nghĩa vụ cảm ơn CĐV sau mỗi trận đấu. Người hâm mộ trả tiền mua vé, di chuyển hàng trăm cây số, thức khuya, hò hét — họ xứng đáng được công nhận. Vì thế, một tràng vỗ tay được xem là dấu hiệu của lòng biết ơn, dù đội thắng hay bại.
Thế nhưng, có một ranh giới mong manh giữa lòng thành thật và nghi thức trình diễn. Khi cầu thủ vừa thất vọng, vừa tức giận, việc họ miễn cưỡng bước ra, giơ tay vỗ nhịp cho khán đài có còn ý nghĩa gì không? Hay đó chỉ là một cử chỉ rỗng tuếch, thực hiện vì sợ ánh nhìn phán xét từ truyền thông và đám đông?

HLV Thomas Frank nổi tiếng là người đề cao kỷ luật tập thể và tinh thần gắn kết. Khi ông chỉ tay về phía khán đài, ra hiệu cho học trò tri ân người hâm mộ, Spence và Van de Ven đã chọn cách im lặng, cúi đầu đi thẳng. Hình ảnh ấy nhanh chóng lan truyền trên mạng xã hội, kéo theo làn sóng chỉ trích dữ dội.
Từ góc nhìn người hâm mộ, phản ứng ấy có thể hiểu được. Vé xem Tottenham nằm trong nhóm đắt nhất nước Anh, và với nhiều CĐV, họ không chỉ mua một chỗ ngồi — mà là mua niềm tin và lòng tự hào. Sự phớt lờ, dù vô tình, cũng trở thành vết cứa sâu vào cảm xúc.
Nhưng với cầu thủ, câu chuyện lại khác. Sau một trận thua bạc nhược, liệu sự im lặng và bước chân nặng nề ấy không phải là cảm xúc thật nhất sao? Có thể họ không đủ bình tĩnh để vỗ tay. Có thể họ sợ sự giả tạo trong chính hành động đó. Bởi có những nỗi thất vọng không thể được xoa dịu bằng những cử chỉ mang tính nghi lễ.
Sự việc ở Tottenham cho thấy một thực tế đáng suy ngẫm: bóng đá hiện đại đang bị chi phối bởi tâm lý “khách hàng là thượng đế”. Các CLB ngày càng thương mại hóa, các cầu thủ được kỳ vọng phải “cư xử đúng mực” mọi lúc, như thể họ là gương mặt đại diện cho một thương hiệu, không phải con người có cảm xúc.
Nhưng bóng đá không thể tách rời cảm xúc. Vitor Pereira – cựu HLV Wolves – từng kể lại cảnh ông đi quanh sân vỗ tay cảm ơn CĐV sau một trận thua, rồi bị chính họ chửi rủa. Ông thốt lên: “Hai tháng trước, họ còn hát vang tên tôi.” Sự thay đổi chóng mặt ấy là bản chất của bóng đá, và cũng là bi kịch của những người ở trong guồng quay này.

Khi nào cầu thủ có quyền không vỗ tay?
Câu hỏi tưởng đơn giản, nhưng lại không dễ trả lời. Nếu một cầu thủ bị xúc phạm, bị la ó về gia đình, về màu da, liệu anh ta có nên vỗ tay cảm ơn? Câu trả lời hiển nhiên là không. Nhưng trong những trường hợp “xám” hơn — khi cầu thủ cảm thấy bị chính đám đông áp lực khiến đội thua trận — liệu họ có nghĩa vụ phải cúi đầu tri ân?
Có lẽ không ai nên bị bắt buộc phải thể hiện cảm xúc theo khuôn mẫu. Một lời cảm ơn chỉ có giá trị khi nó đến từ sự tự nguyện. Cũng như một lời xin lỗi, nó cần sự chân thành, không phải nghĩa vụ.
Có thể một ngày, những hành vi như “vỗ tay tri ân CĐV” sẽ được ghi hẳn vào hợp đồng, như một điều khoản về hình ảnh. Nhưng khi đó, bóng đá sẽ mất đi thứ khiến nó đặc biệt – sự thật trong cảm xúc.
Không ai phản đối việc cầu thủ tôn trọng người hâm mộ. Nhưng tôn trọng không có nghĩa là làm mọi thứ để vừa lòng đám đông. Sự chân thành, đôi khi, nằm trong chính khoảnh khắc im lặng, trong ánh nhìn thất thần, trong bước đi cúi đầu – hơn là trong một tràng vỗ tay được thực hiện cho có lệ.
Bóng đá, sau tất cả, vẫn là câu chuyện của con người – với niềm vui, nỗi thất vọng, và cả những giới hạn cảm xúc. Có lẽ, thay vì đòi hỏi “nghĩa vụ vỗ tay”, chúng ta nên học cách lắng nghe và thấu hiểu hơn. Bởi trong những giây phút im lặng sau thất bại, đôi khi, sự chân thành đã lên tiếng rồi.
=>Xem thêm:
Nguồn tin: Bongdalu









