Có một sự im lặng đáng sợ khi tiếng còi mãn cuộc vang lên, và với Carl Baker, im lặng ấy đã kéo dài suốt một năm sau khi anh rời sân cỏ. Từ một tiền vệ từng thi đấu gần 600 trận trong suốt 20 năm, Baker bỗng đánh mất mọi thứ: thói quen, mục tiêu, cảm giác được sống trong guồng quay bóng đá. Và trong khoảng trống ấy, trầm cảm len lỏi vào từng ngày của anh.
Bóng đá cứu anh lần thứ hai
“Thật kỳ lạ, tôi vẫn nghĩ mình hạnh phúc – có gia đình, có nhà cửa, có tất cả. Nhưng sâu bên trong, tôi như đang dần tắt đi,” Baker chia sẻ. Vợ anh, Lynsey, là người đầu tiên nhận ra điều đó. Cô nhìn thấy người đàn ông từng mạnh mẽ giờ không còn muốn ra khỏi giường, không buồn cạo râu hay tắm rửa, né tránh bạn bè, và giả vờ ổn chỉ để con trai không nhận ra điều gì sai.
Những tháng ngày ấy, Baker sống trong mâu thuẫn – giữa hình ảnh của một cầu thủ từng kiên cường và thực tại của một người đàn ông mất phương hướng. “Trong 20 năm, tôi luôn được nói phải đến đâu, làm gì, ăn gì, mặc gì. Và rồi đột nhiên, chẳng còn ai cần tôi nữa.”

Anh không đơn độc. Hàng trăm cầu thủ từng trải qua cú sốc tương tự khi sự nghiệp khép lại. “Tôi từng nghĩ mình đủ mạnh để vượt qua mọi thứ,” Baker nói. “Nhưng khi chính tôi cũng gục ngã, tôi hiểu rằng không ai thực sự miễn nhiễm với trầm cảm.”
Giữa lúc tưởng như không còn lối thoát, một email từ Hiệp hội Cầu thủ Chuyên nghiệp (PFA) đã thay đổi tất cả. Đó là lời mời tham gia một chương trình đào tạo đặc biệt – giúp các cựu cầu thủ trở thành trọng tài chuyên nghiệp.
“Tôi nghĩ: tại sao không? Tôi đã dành cả đời cho bóng đá, có lẽ tôi vẫn còn chỗ trong nó,” Baker nhớ lại. Anh nộp đơn, vượt qua hơn 100 ứng viên và trở thành một trong 10 người được chọn tham gia khóa huấn luyện kéo dài ba năm do PGMO (cơ quan quản lý trọng tài Anh) tổ chức.
“Tôi gọi đó là món quà từ số phận,” Baker nói. “Tôi dậy mỗi sáng với năng lượng mới. Tôi có lý do để ra khỏi giường, để cười, để học, để thử thách bản thân. Nếu không có cơ hội này, có lẽ tôi vẫn đang mắc kẹt trong căn phòng u tối của mình.”
Chỉ trong một năm, Baker đã cầm còi hơn 50 trận đấu, từ các giải trẻ đến bóng đá học viện. Cầu thủ tôn trọng anh – không chỉ vì anh từng là một người trong nghề, mà vì anh hiểu họ hơn ai hết. “Khi bạn từng ở trong sân, bạn biết cảm giác của cầu thủ, biết đâu là ranh giới giữa quyết đoán và thông cảm.”

Từ bóng tối đến ánh sáng
Ngày trước, Baker từng là người chạy trên sân, giờ anh là người cầm còi điều khiển trận đấu. Một vai trò khác, nhưng cùng chung tình yêu. “Nhiều người hỏi tôi: ‘Sao lại chọn làm trọng tài, nghề bị ghét nhất sân bóng?’ Nhưng với tôi, điều tệ nhất là không làm gì cả. Tôi không thể ngồi yên trên ghế sofa và xem cuộc sống trôi qua.”
Giờ đây, khi nhìn lại quãng thời gian chìm trong trầm cảm, Baker không còn thấy xấu hổ. Anh kể câu chuyện của mình để nhắn nhủ những người từng như anh – rằng cuộc sống sau bóng đá không phải là dấu chấm hết, mà chỉ là chương mới chờ được viết lại.
“Bóng đá đã cứu tôi hai lần,” anh nói. “Lần đầu, khi tôi còn là cầu thủ. Lần thứ hai, khi tôi trở thành trọng tài. Tôi đã tìm lại chính mình.” Câu chuyện của Carl Baker không chỉ là hành trình thoát khỏi trầm cảm, mà là một lời cảnh tỉnh về mặt tối phía sau ánh hào quang thể thao.
Nhưng trên hết, đó là một câu chuyện hy vọng – rằng dù cuộc chơi có dừng lại, cuộc sống vẫn tiếp diễn, và luôn có cách để bạn trở lại sân đấu theo một vai trò khác, miễn là bạn dám bước ra khỏi vùng tối của chính mình.
=>Xem thêm:
- Playoff là gì? Những điều cần biết về Playoff trong bóng đá
- Laliga có bao nhiêu vòng đấu? Đội nào vô địch nhiều nhất hiện nay?
Nguồn tin: Bongdalu









