SEA Games 33 tại Thái Lan không chỉ là sàn đấu về chuyên môn mà còn là nơi thể hiện sự quan tâm đặc biệt của các chính phủ đối với các vận động viên quốc gia.
Ngay trước thềm đại hội, câu chuyện về mức tiền thưởng nóng đã trở thành tâm điểm chú ý khi cả Indonesia và Việt Nam đều công bố những con số và cơ chế đãi ngộ khác biệt, phản ánh chiến lược phát triển thể thao riêng của từng nước. Trong khi Indonesia gây chấn động với con số thưởng một lần khổng lồ, Việt Nam lại áp dụng cơ chế thưởng đa tầng, kết hợp giữa ngân sách nhà nước, địa phương và nguồn lực xã hội hóa.
Indonesia đưa con số choáng ngợp
Tại xứ sở vạn đảo, không khí trước ngày lên đường của đoàn thể thao Indonesia trở nên sôi sục hơn bao giờ hết sau tuyên bố của Tổng thống Prabowo Subianto. Trong lễ xuất quân diễn ra tại Istana Merdeka vào ngày 5 tháng 12 năm 2025, người đứng đầu nhà nước Indonesia đã công bố một quyết định táo bạo nhằm khích lệ tinh thần cho 1.021 vận động viên sắp tranh tài ở 48 môn thi đấu.
Mức thưởng cho mỗi tấm huy chương vàng đã được tăng gấp đôi, từ con số 500 triệu Rupiah trước đây lên mức kỷ lục 1 tỷ Rupiah (tương đương khoảng hơn 1,6 tỷ VNĐ). Tổng thống Prabowo nhấn mạnh rằng dù các vận động viên thi đấu không chỉ vì tiền, nhưng sự hỗ trợ tài chính này là cần thiết để đảm bảo tương lai cho họ.
Ông khẳng định đất nước luôn tôn trọng và ghi nhận công lao của những “người hùng” mang vinh quang về cho tổ quốc. Không chỉ dừng lại ở tiền thưởng nóng, Indonesia còn thể hiện tầm nhìn dài hạn với kế hoạch xây dựng một trung tâm thể thao rộng 500 ha để đào tạo trẻ em từ 8 tuổi, nhằm tạo ra thế hệ vận động viên kế cận xuất sắc.
Việt Nam tính đường dài
Trái ngược với “cú sốc” tài chính từ Indonesia, cơ chế khen thưởng của Việt Nam tại SEA Games 33 lại mang tính chất tích lũy từ nhiều nguồn khác nhau. Theo quy định cứng từ Nghị định 152/2018/NĐ-CP, mức thưởng từ ngân sách nhà nước cho mỗi tấm huy chương vàng là 45 triệu đồng, huy chương bạc 25 triệu đồng và huy chương đồng 20 triệu đồng, kèm thêm thưởng nóng từ Cục Thể dục Thể thao là 10 triệu đồng cho ngôi vị cao nhất.

Thoạt nhìn, con số này khiêm tốn hơn nhiều so với nước bạn, nhưng bức tranh tổng thể về thu nhập của vận động viên Việt Nam lại nằm ở nguồn lực xã hội hóa và chế độ đãi ngộ đặc thù của từng địa phương. Sự tham gia của các Liên đoàn bộ môn đã góp phần làm sôi động quỹ thưởng của Việt Nam. Điển hình như Liên đoàn Võ thuật tổng hợp (MMA) treo thưởng tới 100 triệu đồng cho huy chương vàng, hay Liên đoàn Điền kinh hứa thưởng 1 tỷ đồng cho toàn đội nếu đạt chỉ tiêu 12 vàng. Điều này cho thấy sự linh hoạt trong việc huy động nguồn lực xã hội để bù đắp cho ngân sách nhà nước.
Đặc biệt, sự khác biệt lớn nhất nằm ở chính sách “nuôi dưỡng” dài hạn của các địa phương trọng điểm như Hà Nội và TP.HCM. Thay vì chỉ thưởng một lần, Hà Nội áp dụng chi trả chế độ hàng tháng trong suốt chu kỳ 2 năm cho vận động viên đạt thành tích, với mức 15 triệu đồng/tháng cho huy chương vàng.
Tính ra, tổng số tiền thực nhận trong hai năm là rất đáng kể và mang tính ổn định cao. Tương tự, TP.HCM không chỉ thưởng một lần với mức ưu ái cho vận động viên nữ cao hơn nam (58 triệu so với 52 triệu cho huy chương vàng), mà còn kèm theo khoản hỗ trợ hàng tháng lên đến 12,5 triệu đồng trong 24 tháng.
Như vậy, sự so sánh giữa hai nền thể thao cho thấy hai triết lý khác nhau. Indonesia chọn cách tạo động lực tức thì bằng một khoản tiền thưởng “khổng lồ” có thể thay đổi cuộc đời vận động viên ngay lập tức sau một đêm. Cách làm này tạo ra hiệu ứng tâm lý cực mạnh và thể hiện sự hào phóng trực tiếp từ cấp cao nhất của chính phủ.
Ngược lại, Việt Nam xây dựng một mạng lưới an sinh bền vững hơn, nơi tiền thưởng một lần có thể thấp hơn, nhưng các khoản phụ cấp hàng tháng kéo dài trong nhiều năm giúp vận động viên yên tâm tập luyện và ổn định cuộc sống lâu dài. Dù phương thức khác nhau, cả hai quốc gia đều đang nỗ lực tối đa để tri ân những nỗ lực phi thường của các vận động viên trên đấu trường khu vực.
Nguồn: Bongdalu








