Trong nhiều năm, Chủ tịch Javier Tebas và La Liga đã cố gắng biến giấc mơ “đưa bóng đá Tây Ban Nha đến thế giới” thành hiện thực. Dự án đó – tổ chức trận đấu chính thức giữa Barcelona và Villarreal tại Miami vào ngày 20/12 – từng được xem như bước ngoặt lịch sử của bóng đá châu Âu.
Nhưng chỉ hai tuần sau khi được công bố, giấc mơ ấy tan như bong bóng xà phòng. Và một lần nữa, La Liga lại tự bộc lộ điểm yếu lớn nhất của mình: muốn vươn ra toàn cầu nhưng chưa thể tự dung hòa bên trong chính mình.
Một giấc mơ đẹp – và cái giá của sự vội vàng
Ý tưởng tổ chức trận đấu chính thức ở nước ngoài không mới. Từ năm 2018, La Liga đã ký hợp đồng 15 năm với tập đoàn Relevent Sports (Mỹ) – đơn vị từng đứng sau giải giao hữu ICC Cup – để mở rộng thị trường tại Bắc Mỹ. Chủ tịch Javier Tebas coi đây là “chìa khóa để La Liga cạnh tranh với Premier League”.
Thế nhưng, sau hàng loạt lần thất bại – từ Girona – Barcelona (2019) đến Villarreal – Atlético (2020) – dự án này vẫn chỉ nằm trên giấy. Lần này, khi mọi thủ tục tưởng chừng được thông qua, La Liga đã tự tin công bố “bước đi lịch sử”. Thậm chí, vé dự kiến được mở bán từ ngày 21/10 tại sân Hard Rock Stadium (Miami) – nơi từng tổ chức Super Bowl và các trận NFL.
Nhưng chỉ trong vài ngày, mọi thứ đổ sập. Lý do không nằm ở sân bãi hay lịch thi đấu, mà ở sự phản đối dữ dội từ chính nội bộ bóng đá Tây Ban Nha.

Ngay khi La Liga công bố trận đấu, Real Madrid lập tức gửi đơn phản đối lên FIFA, UEFA và Bộ Thể thao Tây Ban Nha (CSD). Lý do được nêu ra là “vi phạm nguyên tắc công bằng”, bởi nếu Villarreal phải đá sân trung lập, họ sẽ mất lợi thế sân nhà so với các đối thủ khác.
Tuy nhiên, phía sau lý do “đạo đức” ấy là cuộc chiến quyền lực âm ỉ giữa Real Madrid và Javier Tebas, người mà Chủ tịch Florentino Pérez luôn xem là “kẻ thù chính trị”. Madrid đã nhiều lần công khai mâu thuẫn với La Liga – từ vấn đề trọng tài, lịch thi đấu đến dự án Super League. Bởi vậy, việc họ phản đối dự án này cũng là một phần trong ván cờ quyền lực lớn hơn.
Song không chỉ Real Madrid, các cầu thủ cũng đồng loạt lên tiếng. Thibaut Courtois, Dani Carvajal, Xabi Alonso, thậm chí cả Frenkie de Jong của Barcelona đều phản đối ý tưởng này. Courtois thẳng thắn: “Một giải đấu công bằng là mỗi đội được đá sân nhà và sân khách. Chơi một trận ở Mỹ phá vỡ nguyên tắc đó.”
Cuối tuần trước, các đội trưởng La Liga đã đồng loạt dừng thi đấu 15 giây đầu trận để phản đối. Hiệp hội cầu thủ chuyên nghiệp (AFE) ra thông cáo lên án La Liga “thiếu minh bạch, thiếu đối thoại và thiếu tôn trọng cầu thủ.”
Một hành động mang tính biểu tượng, nhưng đủ để bóp chết hy vọng của Tebas.
Phía La Liga và Relevent khẳng định đã có “đầy đủ phê duyệt” từ UEFA, RFEF (Liên đoàn Bóng đá Tây Ban Nha) và U.S. Soccer, trong khi Concacaf – cơ quan phụ trách khu vực Bắc Mỹ – vẫn “đang xem xét”. Nhưng theo nguồn tin từ ESPN, Concacaf đã đặt ra hàng loạt câu hỏi về công tác trọng tài, quyền quản lý trận đấu, và quy trình pháp lý, khiến tiến độ đình trệ.
Thêm vào đó, sân Hard Rock vốn đã kín lịch: Miami Dolphins có trận NFL ngày 21/12 và Đại học Miami có thể đá vòng playoff bóng bầu dục đúng ngày 20. Dù ban quản lý sân khẳng định “có thể xoay xở”, nhưng những rủi ro về mặt tổ chức là có thật.
Cuối cùng, khi mọi yếu tố – chính trị, pháp lý, kỹ thuật – đều vướng mắc, La Liga buộc phải ra thông báo hủy trận đấu, với lý do “thiếu thời gian chuẩn bị”. Một cái kết “an toàn”, nhưng đầy thất vọng.
Real Madrid là người chiến thắng rõ ràng nhất. Họ không chỉ bảo vệ quan điểm “bóng đá phải thuộc về sân nhà” mà còn hạ uy tín của Tebas – người luôn tự xem mình là kiến trúc sư toàn cầu hóa La Liga. Trong khi đó, Javier Tebas mất nhiều hơn cả: uy tín giảm sút, mối quan hệ với các CLB rạn nứt, và hình ảnh của La Liga trở nên hỗn loạn trước truyền thông quốc tế.
Villarreal, đội dám nhận lời tham gia, giờ trở thành “kẻ chịu trận”. CLB bị chỉ trích bởi chính CĐV của mình, còn lợi ích thương mại thì không có. Họ thậm chí phải ra thông cáo “bày tỏ sự bất mãn sâu sắc với cách La Liga xử lý vấn đề”.
Barcelona cũng thiệt hại, khi mất cơ hội thu về khoản tiền lớn mà Chủ tịch Joan Laporta từng mô tả là “nguồn bù đắp cho việc phải đá sân nhỏ Johan Cruyff Stadium” trong thời gian Camp Nou sửa chữa.

Khi thương mại đối đầu truyền thông
Ngược lại, người hâm mộ Villarreal lại được “hưởng lợi”, khi trận đại chiến với Barca sẽ diễn ra ở Estadio de la Cerámica – đúng nơi nó thuộc về. Một chiến thắng nhỏ cho những người yêu bóng đá chân chính.
Vụ việc này không chỉ là một tranh chấp tổ chức, mà là biểu hiện rõ ràng của xung đột giữa hai thế giới: thương mại toàn cầu và bản sắc địa phương.
La Liga nhìn sang Premier League – nơi các CLB thu hút lượng người hâm mộ khổng lồ ở châu Á và Mỹ – và muốn học theo. Nhưng họ quên rằng, sức hút của bóng đá Anh đến từ sự ổn định trong bản sắc chứ không phải vì những chuyến lưu diễn thương mại.
Tebas tin rằng đưa La Liga ra thế giới là cách duy nhất để cạnh tranh, nhưng ông lại đánh giá thấp giá trị tinh thần của người hâm mộ – những người coi “đá sân nhà” là linh hồn của giải đấu.
Sau cú ngã này, không nhiều đội dám đứng ra nhận lời cho “phiên bản 2.0” của trận đấu tại Mỹ. Chính HLV Marcelino của Villarreal nói thẳng: “Cách họ công bố trận đấu trong lúc chúng tôi đang đá Champions League là thiếu tôn trọng.”
Sự thiếu minh bạch khiến các CLB khác dè chừng. Khi Barca và Villarreal còn không hiểu rõ quyền lợi tài chính của mình, thì ai sẽ dám bước tiếp? Tuy vậy, La Liga chưa buông tay. Tebas khẳng định “sẽ tiếp tục nỗ lực” và ám chỉ các đối thủ “đang lợi dụng khái niệm công bằng để ngăn cản sự phát triển của giải đấu.”
Nhưng liệu ông có rút ra bài học? Rằng trước khi nghĩ đến khán giả ở Mỹ, La Liga cần học cách đối thoại với chính cầu thủ, CLB và người hâm mộ của mình.
Vụ Barcelona – Villarreal bị hủy không chỉ là một thất bại hành chính, mà là bản cáo trạng cho sự rạn nứt nội tại của bóng đá Tây Ban Nha. Một bên là những nhà điều hành khao khát thương mại hóa, mở rộng ảnh hưởng. Bên kia là cầu thủ, CLB và người hâm mộ – những người muốn giữ nguyên tinh thần của giải đấu.
Câu hỏi lớn nhất lúc này không phải là “bao giờ La Liga sẽ ra thế giới”, mà là liệu họ có còn giữ được linh hồn khi ra đi hay không.
Và có lẽ, đến khi La Liga học được cách cân bằng giữa lợi nhuận và truyền thống, giữa khán giả ở Miami và những CĐV trung thành tại Sevilla, Bilbao hay Villarreal – thì giấc mơ Mỹ mới có thể trở lại, với hình hài trưởng thành hơn, bền vững hơn.
Còn hiện tại, tất cả những gì còn lại chỉ là một bài học đắt giá – và một La Liga vẫn đang đánh mất chính mình ngay trên con đường tìm kiếm sự công nhận toàn cầu.
Nguồn tin: Bongdalu








