Lại thêm một lượt trận Champions League nữa, và lại thêm một loạt kết quả gần như hoàn hảo đến từ các đại diện nước Anh.
Trong sáu trận đấu mà các câu lạc bộ Premier League góp mặt ở đấu trường danh giá nhất châu Âu tuần này, phần còn lại của lục địa đã bị áp đảo hoàn toàn: năm chiến thắng và chỉ một trận hòa. Liverpool vượt qua khủng hoảng đầu mùa để đánh bại Real Madrid, Newcastle hạ Athletic Club, Arsenal nhẹ nhàng vượt qua Slavia Prague, Manchester City nghiền nát Borussia Dortmund, còn Tottenham trút mưa bàn thắng vào lưới Copenhagen.
Vết gợn duy nhất là trận hòa 2-2 của Chelsea trên sân Qarabag (Azerbaijan). Khi cách duy nhất để các đội ngoài Premier League gây khó dễ cho họ là buộc đối thủ phải di chuyển hơn 4.000 km để thi đấu, người ta bắt đầu tự hỏi: liệu đây có còn là một trạng thái lành mạnh của bóng đá châu Âu?
Cả 6 đại diện đều đi tiếp?
Khi đã đi được nửa chặng đường vòng bảng, bốn trong tám suất đi thẳng vào vòng 16 đội (tháng 3 tới) hiện thuộc về các câu lạc bộ Anh. Arsenal, Man City, Liverpool và Newcastle gần như chắc chắn vượt qua vòng bảng, trong khi Tottenham và Chelsea lần lượt đứng thứ 10 và 12. Bayern Munich dẫn đầu nhờ hiệu số bàn thắng tốt hơn Arsenal, nhưng cũng không quá viển vông khi nghĩ rằng cả sáu đại diện Premier League đều có thể tiến thẳng vào vòng sau mà chẳng cần bận tâm đến loạt play-off tháng Hai.
Tính đến nay, sáu đội bóng này đã chơi tổng cộng 24 trận ở Champions League và chỉ thua ba: hai trận trước Bayern và Barcelona, còn lại là thất bại của Liverpool – cách quê nhà chưa tới 3.000 km – trên sân Galatasaray (Thổ Nhĩ Kỳ).
Điều giúp họ dễ thở hơn là ở giai đoạn đầu, các đội Anh không phải chạm trán lẫn nhau. UEFA tách các đội cùng quốc tịch để tránh nhàm chán, vì chẳng ai muốn thấy hai đội vốn đã gặp nhau hai lần mỗi mùa tại Premier League lại đối đầu thêm ở cúp châu Âu. Nhưng hệ quả là các đội Anh mặc nhiên có được những cặp đấu thuận lợi hơn.
Hệ số UEFA của Anh đang tăng vọt như thủy ngân trong nhiệt kế. Sau loạt trận giữa tuần, hệ số tích lũy 5 mùa gần nhất của các CLB Anh đã vượt mốc 100, đạt 100,227, bỏ xa Italia (88,658) và Tây Ban Nha (82,578). Có thể việc mổ xẻ những con số khô khan này chẳng khiến người hâm mộ phấn khích, nhưng nó là minh chứng rõ ràng cho thấy sự thống trị của Premier League.
Vậy điều này có tốt không? Với Premier League – giải đấu luôn tự xem mình là trung tâm của thế giới bóng đá – câu trả lời chắc chắn là “có”. Triết lý của họ là: nhiều hơn, lớn hơn, mạnh hơn, và thống trị hơn. Những kết quả này chính là sự khẳng định cho tôn chỉ đó. Nhưng ở chiều ngược lại, việc phần còn lại của châu Âu – ngoài một vài gã khổng lồ thực thụ – đang chật vật để cạnh tranh, rõ ràng không phải là tín hiệu tích cực cho giải đấu vốn được mệnh danh là hoành tráng nhất hành tinh cấp CLB.

Đi tìm nguyên nhân
Thực tế, điều này chẳng quá bất ngờ. Các đội bóng Anh đã ở đỉnh cao tài chính quá lâu, nên việc cán cân nghiêng hẳn về họ chỉ là vấn đề thời gian. Chỉ riêng mùa hè vừa qua, các đội Premier League đã chi hơn 3 tỷ bảng tiền chuyển nhượng – nhiều hơn tổng chi tiêu của cả bốn giải lớn còn lại (Tây Ban Nha, Ý, Đức, Pháp) cộng lại.
Liverpool một mình tiêu 415 triệu bảng, gần bằng cả Ligue 1 gộp chung. Ngoài những ông lớn như Barcelona, Real Madrid, PSG hay Bayern, hầu như không CLB châu Âu nào đủ sức chạy đua tài chính với bất kỳ đội nào ở Premier League.
Việc Man City mua Tijjani Reijnders từ Milan đã là chuyện thường, nhưng khi Newcastle cũng có thể lôi kéo Malick Thiaw khỏi đội bóng 7 lần vô địch châu Âu mà Milan gần như bất lực, ta mới thấy rõ sự chênh lệch ghê gớm. Tiền không phải là tất cả trong bóng đá – nhưng rõ ràng, nó cho phép bạn mắc sai lầm nhiều hơn mà vẫn sống khỏe.
Vậy có thể làm gì để cân bằng lại? Thực tế, các quy định tài chính hiện hành gần như bất lực, bởi chúng gắn liền với doanh thu. Khi Premier League vẫn tiếp tục thu lợi khổng lồ từ bản quyền truyền hình, họ sẽ tiếp tục dùng nguồn lực đó để duy trì thế thượng phong. Nói ngắn gọn, chừng nào Premier League vẫn là “cỗ máy in tiền”, thì trật tự này khó lòng thay đổi.

Liệu có nên để quá nhiều đại diện của Anh dự giải?
Một câu hỏi đáng đặt ra: liệu suất Champions League bổ sung có nên được trao cho quốc gia có kết quả tốt nhất hay không? Việc càng nhiều đội Anh góp mặt chỉ càng nới rộng khoảng cách với phần còn lại. Khi họ vốn đã có lợi thế tài chính vượt trội, nay lại thêm lợi thế được chơi ở Champions League – thứ mà mọi cầu thủ đều mơ ước – cán cân càng lệch thêm. Sẽ hợp lý hơn chăng nếu suất đó được dành cho một giải đấu khác, nơi có thể hưởng lợi nhiều hơn về lâu dài?
Dĩ nhiên, điều đó có thể khiến kết quả trước mắt kém hấp dẫn, nhưng về lý thuyết, nó giúp bóng đá châu Âu trở nên cân bằng hơn. Việc có tới sáu đại diện Premier League năm nay là kết quả của một chuỗi tình huống đặc biệt – song chính điều đó lại phơi bày sức mạnh hệ thống của bóng đá Anh: Tottenham và Manchester United, dù chỉ xếp thứ 17 và 15 ở giải quốc nội mùa trước, vẫn lọt tới chung kết Europa League
Qua đó, họ giúp Anh có thêm một suất Champions League. Còn Chelsea thì nhẹ nhàng đăng quang ở Conference League mà gần như không tốn mấy sức. Dẫu vậy, vẫn có một nghịch lý thú vị: sự thống trị này ở giai đoạn đầu không hẳn đồng nghĩa với vô địch cuối cùng. Từ khi giải đấu đổi tên thành Champions League, chỉ có 7 đội bóng Anh lên ngôi trong 33 mùa.
Một mình Real Madrid còn nhiều hơn thế – và dù họ là ngoại lệ mang tính lịch sử, thành tích này vẫn cho thấy các “ông lớn” nước Anh chưa gặt hái được thành quả tương xứng với tiềm lực của mình. Nhưng ít nhất ở thời điểm hiện tại, giữa mùa Champions League 2025–26, “sáu kỵ sĩ Premier League” đang càn quét gần như tất cả. Điều đó tốt cho Premier League – nhưng liệu có tốt cho phần còn lại của châu Âu không?
=>Xem thêm:
- Ghi 4 và 5 bàn thắng gọi là gì trong bóng đá?
- Var là gì? Tại sao phải sử dụng VAR trong các giải đấu lớn
Nguồn: Bongdalu








