Trong lịch sử bóng đá Đức, không chiến tích nào siêu thực và mãnh liệt như mùa giải 1997/98 – khi Kaiserslautern, một đội bóng vừa mới thăng hạng, lật đổ Bayern Munich để lên ngôi vô địch Bundesliga.
Đó không chỉ là kỳ tích, mà còn là câu chuyện về lòng kiên định, sự phục thù và niềm tin bất khuất của một tập thể nhỏ bé dám thách thức đế chế hùng mạnh nhất nước Đức.
Một đội bóng nhỏ – một thành phố nhỏ – nhưng có tinh thần thép
Ngày lịch thi đấu công bố, HLV Otto Rehhagel chắc hẳn đã nhíu mày. Trận đầu tiên của mùa giải thăng hạng, Kaiserslautern phải làm khách trên sân Allianz Arena của nhà vô địch Bayern Munich – đội bóng vừa giành cú đúp quốc nội dưới tay Giovanni Trapattoni và sở hữu dàn sao trứ danh: Lothar Matthäus, Giovane Elber, Oliver Kahn, Bixente Lizarazu, Mario Basler.

Nhưng bóng đá luôn ẩn chứa những màn trả thù ngọt ngào. Chính Bayern là đội từng sa thải Rehhagel chỉ 4 ngày trước trận chung kết UEFA Cup 1996. Và bây giờ, ông trở lại Allianz Arena, không phải để chào hỏi, mà để trả nợ.
Phút 80, hậu vệ người Đan Mạch Michael Schjønberg tung cú sút quyết định mang về chiến thắng 1-0 chấn động nước Đức. Tân binh Kaiserslautern đánh bại đương kim vô địch ngay trận mở màn — một phát pháo hiệu báo trước rằng mùa giải này sẽ không còn là cuộc song mã quen thuộc giữa Bayern và Dortmund nữa.
Kaiserslautern là CLB của một thị trấn chỉ hơn 100.000 dân ở miền tây nam nước Đức. Sân Fritz-Walter-Stadion, đặt theo tên thủ quân đội tuyển Đức vô địch World Cup 1954, chỉ chứa hơn 36.000 chỗ ngồi. Nhưng trong cái sân nằm trên đồi Betzenberg ấy, luôn sôi sục thứ năng lượng đặc biệt – niềm tin rằng họ có thể làm được điều không tưởng.
“Nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng chiến thắng liên tiếp ở hạng Hai giúp chúng tôi quen với cảm giác chiến thắng,” Schjønberg nhớ lại. Chính cái đà tự tin ấy, cộng với tinh thần đoàn kết và niềm tin tuyệt đối vào Rehhagel, đã biến Kaiserslautern thành cỗ máy chiến thắng khó tin.
Suốt sự nghiệp, Rehhagel nổi tiếng là người mang đến kỳ tích cho những kẻ yếu thế – đỉnh cao là Euro 2004 cùng Hy Lạp. Nhưng trước đó, ông đã tạo nên điều kỳ diệu tại Kaiserslautern với phong cách hoàn toàn khác.
Ở đây, Rehhagel không áp đặt chiến thuật khô cứng. Ông cho cầu thủ sự tự do trong khuôn khổ, dựa trên kỷ luật và niềm tin tuyệt đối. “Ông ấy viết ra đội hình, còn phần còn lại là của chúng tôi,” tiền đạo Olaf Marschall nhớ lại. “Tất cả cùng nhau chiến đấu, kể cả tiền đạo cũng phải tranh cướp bóng. Không ai được phép đứng yên.”
Marschall ghi 21 bàn thắng mùa đó, trở thành linh hồn hàng công. Cạnh anh, Ciriaco Sforza – tiền vệ người Thụy Sĩ từng thất bại ở Bayern và Inter Milan – được Rehhagel trao vai trò nhạc trưởng, tổ chức mọi đường bóng. Đội hình còn có sự góp mặt của Andreas Brehme – người hùng World Cup 1990, Ratinho đến từ Brazil, cùng Michael Ballack – tài năng trẻ mới 21 tuổi.
Điều đáng nói là đội bóng ấy không có siêu sao, không ngân sách lớn, chỉ có tinh thần và sự gắn kết. Họ không “phòng ngự chết chóc” như Hy Lạp 2004, mà chơi thứ bóng đá chủ động, tấn công đa dạng và tận dụng cực tốt các tình huống cố định – thứ vũ khí khiến cả Bundesliga ngả mũ.
Khi mùa giải trôi qua, Kaiserslautern không những không hụt hơi mà ngày càng mạnh mẽ. Sau bốn vòng đầu, họ vươn lên ngôi đầu bảng – và không bao giờ rơi khỏi vị trí đó cho đến hết mùa.
Bayern dồn ép, thắng 15 trận liên tiếp, nhưng rồi vấp ngã. Leverkusen đánh bại họ 4-2, còn Kaiserslautern tiếp tục thắng như vũ bão. Và đến trận lượt về trên sân Betzenberg, định mệnh được an bài: bàn phản lưới của Didi Hamann cùng pha lập công của Marian Hristov giúp Kaiserslautern hoàn tất cú đúp trước Bayern.
Khi mùa giải khép lại, họ hơn Bayern 7 điểm, chính thức vô địch sớm một vòng đấu sau chiến thắng 4-0 trước Wolfsburg. Tân binh của Bundesliga trở thành nhà vô địch ngay mùa đầu tiên trở lại, điều chưa từng có và đến nay vẫn chưa lặp lại.

Sau ánh hào quang – sự tàn phai của cổ tích
Nhưng như mọi câu chuyện cổ tích, hạnh phúc không kéo dài mãi. Một năm sau, Kaiserslautern vẫn giữ phong độ ổn định, thậm chí lọt vào tứ kết Champions League 1999 – trước khi bị Bayern đánh bại 6-0 sau hai lượt.
Từ đó, dấu hiệu rạn nứt bắt đầu. Brehme và Kadlec ra đi, Sforza mâu thuẫn với Rehhagel, còn Ballack bị bán cho Leverkusen – mở đường cho Bayern giành lại ngôi vương. Kaiserslautern trượt dài, tài chính sa sút, rồi dần biến mất khỏi bản đồ Bundesliga. Đến năm 2018, đội bóng từng làm cả châu Âu kinh ngạc rơi xuống giải hạng Ba, như một chương bi tráng khép lại.
Dẫu không giữ được ánh hào quang, chiến tích 1998 vẫn sống mãi như biểu tượng của niềm tin và sự khiêu khích vĩ đại nhất trong lịch sử Bundesliga. Kaiserslautern – đội bóng của một thị trấn nhỏ, một HLV từng bị Bayern ruồng bỏ, và những cầu thủ tưởng bình thường – đã đánh bại cả một hệ thống giàu có và quyền lực.
Hơn hai thập kỷ đã trôi qua, bóng đá Đức vẫn chưa chứng kiến điều gì tương tự. Trong thời đại mà tiền bạc và quyền lực chi phối mọi cuộc đua, câu chuyện của Kaiserslautern 1997/98 giống như lời nhắc rằng: bóng đá vẫn luôn là trò chơi của niềm tin, của tập thể, và của những kẻ dám mơ.
Ở nơi đồi Betzenberg, gió vẫn thổi qua khán đài cũ kỹ của Fritz-Walter-Stadion, và người ta vẫn nhắc đến mùa xuân năm ấy – khi “những con quỷ đỏ nhỏ bé” làm rung chuyển cả nước Đức, viết nên chương cổ tích đẹp nhất của Bundesliga.
=>Xem thêm:
- Lốp bóng là gì? Kiến thức về kỹ thuật lốp bóng
- Cứa lòng là gì ? Mẹo thực hiện cứa lòng trong bóng đá
Nguồn tin: Bongdalu








