Trong vài năm qua, Manchester United như rơi vào một mối quan hệ độc hại với các quả phạt góc. Họ thường gặp vấn đề cả khi tấn công lẫn phòng ngự.
Dù đội bóng tạm thời hạn chế được số bàn thua từ những tình huống cố định ở hai mùa giải 2021-22 và 2022-23. Thế nhưng, mọi thứ trở lại “quỹ đạo quen thuộc” trong hai mùa gần đây.
Thủ vẫn kém nhưng công đã tốt hơn
Khi ngày càng nhiều đội bóng ở Premier League đầu tư mạnh vào bóng chết, United lại tỏ ra tụt hậu, đặc biệt ở khâu tấn công. Tuy nhiên, dưới thời Rúben Amorim, họ đang dần thay đổi vận mệnh trong mùa 2025-26 này. Dù vẫn còn vấn đề khi phòng ngự phạt góc, song trên mặt trận tấn công, United hiện là một trong những đội hiệu quả nhất Premier League.
Về phòng ngự, đội bóng đã để lọt trung bình 7,1 bàn thua trên mỗi 100 quả phạt góc, xếp thứ 5 tệ nhất giải đấu mùa này. Tuy nhiên, ở chiều ngược lại, họ ghi tới 14,3 bàn thắng trên mỗi 100 quả phạt góc, cao nhất trong toàn bộ giải Ngoại hạng Anh 2025-26.
Các chỉ số chuyên sâu càng khẳng định điều đó: United tạo ra trung bình 7,1 bàn thắng kỳ vọng (xG) trên 100 quả phạt góc – đứng thứ hai tại Premier League. Sự thay đổi lớn đến từ hai yếu tố: chất lượng những pha bóng và độ rõ ràng trong ý đồ chiến thuật.
Tân binh Bryan Mbeumo đã mang đến những quả treo bóng có độ chính xác và độ xoáy cao, trong khi Amorim thiết lập hệ thống phạt góc rõ ràng, với từng vai trò được phân định cụ thể. United hiện tập trung thực hiện các quả phạt góc xoáy vào trong, nhắm đến khu vực trung tâm hoặc cột xa trong vòng 6m. Bruno Fernandes đảm nhận các pha đá bên trái, còn Mbeumo thực hiện bên phải.
Cách bố trí tấn công của United thường bắt đầu từ cột xa, với ba trung vệ đóng vai trò then chốt. Khi Harry Maguire có mặt, anh là mục tiêu chính; Matthijs de Ligt thường chịu trách nhiệm chặn thủ môn hoặc hút hậu vệ; còn Luke Shaw được giao nhiệm vụ che chắn cho cầu thủ phòng ngự theo khu vực.

Những ví dụ nổi bật
Trong trận hòa 1-1 với Fulham hồi tháng 8, United sử dụng bộ ba trung vệ Leny Yoro, De Ligt và Shaw, cùng với Matheus Cunha và Benjamin Šeško hỗ trợ ở cột xa. Fulham khi ấy phòng ngự theo kiểu zonal, chỉ có Sasa Lukić là kèm người — theo sát De Ligt.
Đội chủ nhà dồn người về cột gần, phụ thuộc vào thủ môn Bernd Leno để xử lý các pha xoáy ra phía cột xa. Nhưng De Ligt đã khéo léo cản trở, khiến Leno không thể tiếp cận bóng. Khi Mbeumo treo bóng xoáy về cột xa, Shaw chặn Rodrigo Muniz, tạo điều kiện để Yoro thoát kèm Calvin Bassey và đánh đầu, bóng đập nhẹ vào Muniz rồi bay vào lưới mở tỷ số cho United.
Các bài phối hợp phạt góc của United mùa này không hề phức tạp, nhưng chính sự đơn giản, chính xác và nhuần nhuyễn lại là chìa khóa. Thay vì những miếng đánh cầu kỳ, Amorim chú trọng vào việc hoàn thiện từng nhiệm vụ nhỏ — khi mỗi cầu thủ hiểu rõ vị trí và thời điểm di chuyển, hiệu quả sẽ đến tự nhiên.
Một ví dụ khác xuất hiện trong trận hòa 2-2 trên sân Nottingham Forest đầu tháng này. Forest phòng ngự hoàn toàn theo khu vực, với Neco Williams, Ryan Yates và Morgan Gibbs-White bảo vệ khu vực cột xa. Fernandes đá phạt góc từ bên phải, trong khi De Ligt, Shaw, Casemiro, Šeško và Diogo Dalot đều khởi đầu từ phía sau.
De Ligt lao vào chắn tầm di chuyển của thủ môn Matz Sels, Shaw áp sát Yates, còn Casemiro chờ sẵn. Khi Gibbs-White bỏ kèm Casemiro để bọc lót, Yates bị Shaw ngăn cản, giúp Casemiro thoải mái bật cao đánh đầu tung lưới, mở tỷ số cho United.

Amorim luôn thay đổi vai trò các cầu thủ
Trong trận hòa 2-2 với Tottenham Hotspur hôm thứ Bảy vừa rồi, sau khi Maguire rời sân, De Ligt được đẩy lên thành mục tiêu tấn công chính. Spurs phòng ngự theo kiểu hỗn hợp: năm cầu thủ zonal trong vòng 6m, ba người kèm người ở cột xa, còn Mathys Tel và Wilson Odobert canh chừng khu vực trước vạch 11m.
Mason Mount thay De Ligt đảm nhận vai trò cản thủ môn. Khi Fernandes chạy đà, De Ligt giả vờ di chuyển một hướng rồi tách người kèm Brennan Johnson, sử dụng Senne Lammens lên tham gia tấn công làm “tấm chắn”. Yoro kéo Micky van de Ven ra trung lộ, còn Mount đứng chắn ngay trước mặt thủ môn Guglielmo Vicario, khiến anh này không thể băng ra. Shaw cản Rodrigo Bentancur ở cột xa, mở ra khoảng trống cho De Ligt đánh đầu tung nóc lưới, gỡ hòa cho United.
Bàn thắng đó là bàn thứ sáu từ phạt góc của United ở Premier League mùa này, chỉ còn kém một bàn so với thành tích cao nhất của họ trong một mùa kể từ 2018-19. Các chỉ số nền tảng củng cố thêm điều này: tỷ lệ xG 7,1/100 quả phạt góc của United hiện cao hơn gấp đôi bất kỳ mùa nào trong bảy năm gần đây.
Ở mặt trận phòng ngự, sự xuất hiện của Senne Lammens giúp đội bóng yên tâm phần nào trong khung gỗ, nhưng vẫn còn nhiều việc phải làm để giảm số bàn thua từ phạt góc. Dẫu vậy, điều không thể phủ nhận là: Manchester United dưới thời Ruben Amorim đã biến một điểm yếu kéo dài suốt bảy năm qua thành một trong những vũ khí nguy hiểm nhất của mình – bằng kỷ luật, sự chính xác, và một kế hoạch rõ ràng cho từng quả bóng chết.
=>Xem thêm:
Nguồn: Bongdalu








