Liệu có quan trọng không nếu cầu thủ không vỗ tay cảm ơn người hâm mộ? Nếu cầu thủ vỗ tay giữa một SVĐ đầy tiếng la ó, liệu có ai nghe thấy âm thanh đó không?
Liệu những CĐV đội khách — đã tiêu tốn chừng 30 bảng cho vé, 120 bảng cho tàu, 30 bảng cho đồ ăn thức uống — có bao giờ rời sân sau một màn trình diễn tệ hại mà lòng vẫn phơi phới, mắt vẫn rưng rưng vì xúc động, chỉ bởi trung vệ đội nhà đã vỗ tay thật chân thành?
Còn nỗi buồn hối hận, liệu nên được biểu đạt bằng nhịp vỗ tay chậm rãi và trầm buồn, hay bằng một động tác cứng cỏi, đầy căng thẳng? Khoảng cách giữa cầu thủ và khán giả — như ở sân Olympic của West Ham là 50 thước, trong khi ở các sân hạng thấp chỉ chừng năm — có tương quan gì với độ chân thật trong lời xin lỗi ấy không?
Liệu cú giơ tay, cúi đầu có được tính là một lời tạ lỗi hợp lệ? Đó là những câu hỏi mà Djed Spence và Micky van de Ven của Tottenham có lẽ sẽ tự hỏi mình trong những ngày tới — khi cơ thể còn ê ẩm, ống đồng trầy xước, nhưng đôi bàn tay vẫn nguyên vẹn, chưa đau vì vỗ.
Vì sao thua phải vỗ tay?
Giữa vô vàn quy tắc bất thành văn trong thế giới bóng đá, có một điều được xem là thiêng liêng: cầu thủ thua trận phải vỗ tay cảm ơn người hâm mộ của mình. Lý do nghe rất đơn giản — CĐV đã bỏ tiền bạc, thời gian, và năng lượng để ủng hộ đội bóng. Hành động đó xứng đáng nhận được sự biết ơn, đặc biệt nếu ta quy đổi nó theo “thuật toán” của bóng đá hiện đại: quãng đường di chuyển, giờ thi đấu, và độ dài của chuỗi thất bại.
Theo thang đo ấy, việc Van de Ven và Spence không vỗ tay cảm ơn khán giả Tottenham sau trận thua 0-1 trước Chelsea nằm ở mức “trung bình khá” về tội lỗi. Một chút bối cảnh: Spurs đã chơi tệ, và dù vẫn đang đứng thứ năm trên bảng xếp hạng, chuỗi phong độ ảm đạm ấy kết thúc bằng những tràng huýt sáo dữ dội nhất từng vang lên tại sân Tottenham Hotspur. Âm thanh học tiên tiến, hóa ra, cũng khuếch đại được cả sự tiêu cực.
Khi tiếng còi mãn cuộc vang lên, HLV mới Thomas Frank — một người vốn say mê tinh thần “vỗ tay tập thể” — chỉ tay về phía hai hậu vệ đang lặng lẽ rời sân, rồi xoay người, ra hiệu cho họ quay lại cảm ơn người hâm mộ. Cả hai chẳng thèm nhìn ông, chỉ đáp lời qua loa rồi tiếp tục bước đi, vai rũ xuống, tay vung giận dữ. Họ rõ ràng đang tức điên.
Có nhiều cách để diễn giải phản ứng ấy. Thứ nhất, từ góc nhìn người hâm mộ: ở một sân có giá vé cao hàng đầu nước Anh, họ có quyền được ghi nhận. Thứ hai, xét về nội bộ đội bóng: mới bốn tháng dẫn dắt mà lệnh của HLV đã bị phớt lờ công khai, có đáng lo không? Và cuối cùng, là góc nhìn của cầu thủ — cũng là điều người hâm mộ luôn muốn thấy: sự trung thực. Khi cầu thủ vỗ tay, ngoài lời xin lỗi, họ ngầm gửi đi thông điệp rằng họ thực sự quan tâm đến CLB.

Ai cũng có cảm xúc
Nhưng nếu nhìn ở khía cạnh khác — việc họ nổi nóng, bỏ đi ngay sau thất bại — chẳng phải cũng là biểu hiện của cảm xúc chân thực sao? Có khác gì tâm trạng của chính các cổ động viên? Hay họ nên kìm nén, che giấu sự thất vọng ấy để thực hiện một nghi thức mang tính hình thức nhiều hơn là thật lòng? Quan điểm này có thể gây tranh cãi, nhưng nó phơi bày sự phức tạp nằm trong một hành động tưởng chừng đơn giản.
Vấn đề này nghiêm trọng đến mức Frank bị hỏi về nó trong buổi họp báo sau trận — ông đáp: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi”. Nhưng không, truyền thông không bịa ra. Trên các tài khoản fan Spurs, đoạn video người hâm mộ quay lại cảnh đó đã được chia sẻ hàng chục nghìn lần.
Và dĩ nhiên, vẫn có mặt trái. Vitor Pereira — theo một nghĩa nào đó — cũng “mắc kẹt vì vỗ tay”. Sau thất bại 2-3 trước Burnley, ông tiến lại gần khán đài để cảm ơn người hâm mộ, nhưng chỉ ít giây sau, bị kéo lại giữa một cuộc tranh cãi nảy lửa với chính các CĐV nhà.
“Hai tháng trước, họ còn hát tên tôi cơ mà!” ông thốt lên sau đó. Nhưng đó là tiêu chuẩn kép của bóng đá. Môn thể thao này được phép thất thường. Cổ động viên cũng thế. Còn cầu thủ và HLV ư? Tuyệt đối không.

Hãy coi khán giả là khách hàng
Giữa ranh giới mong manh của việc “xem nhẹ khán giả” và “tôn trọng họ như những người trưởng thành” — tất cả chỉ xoay quanh một tràng vỗ tay kéo dài 20 giây — cả cuộc tranh luận này thực ra là dấu hiệu của tinh thần “khách hàng luôn đúng” đang len lỏi vào bóng đá.
Nhưng điều mỉa mai là: chính câu nói đó chưa bao giờ đúng. Ai cũng biết khách hàng thường… sai. Họ có thể gọi “súp đậu và bạc hà”, nhưng lời nói ra lại là “súp cà chua”. Đa số mọi người đều đồng ý rằng có những “lằn ranh đỏ” trong câu chuyện vỗ tay này.
Giả sử một cầu thủ bị hàng trăm CĐV chửi rủa, xúc phạm gia đình — họ có nên vỗ tay không? Chắc chắn là không. Vậy nếu họ cho rằng tiếng la ó giữa trận đã làm đội bóng mất tập trung, khiến họ thua, liệu họ vẫn phải cảm ơn? Có lẽ cũng không.
Điều quan trọng là quyền được từ chối. Một chút đồng cảm luôn quý giá — đặc biệt khi CĐV ngày nay phải chịu đựng giờ thi đấu bất tiện và giá vé cắt cổ — nhưng điều họ thực sự cần là cảm giác rằng những người trên sân hiểu được nỗi thất vọng của mình.
Và nếu hành động đó chỉ là hình thức, thì còn ý nghĩa gì? Một tràng vỗ tay vô cảm chẳng bao giờ thay thế được một lời xin lỗi hay một lời cảm ơn chân thành. Sự chân thật nằm ở ý định, không nằm trong động tác.
Có thể một ngày nào đó, người ta sẽ viết luôn những “hành vi vi mô” như vỗ tay vào hợp đồng cầu thủ, biến nó thành nghĩa vụ thay vì sự tự nguyện. Nhưng liệu điều đó có giúp bóng đá lành mạnh hơn, khiến mối dây giữa cầu thủ và người hâm mộ gắn bó hơn không? Chắc chắn là không.
=>Xem thêm:
Nguồn: Bongdalu








